Như mọi lần, thằng bé đẩy xe đi sau lưng mẹ, chờ lệnh mẹ lấy món hàng nầy hoặc món kia. Thằng bé thông minh lắm. Các giáo viên ở trường đều nói con chị có năng khiếu đặc biệt về toán.
Giờ là lúc chị phải trắc nghiệm cái máy tính trong đầu của con bằng câu hỏi nửa đùa, nửa thật: “Con xem lần nầy, mẹ mua hàng phải trả hết bao nhiêu? Có bay hết cái check làm cả tuần của mẹ không? ” Con trai chị cúi đầu nhìn xuống đất, do dự một hồi rồi đáp trả: “Chừng hai trăm đô, cộng cả thuế 8 phần trăm, bằng hai phần ba cái check mỗi tuần của mẹ.” Nghe vậy, chị bật cười, khâm phục thằng con sát đất. Lương tuần của chị đúng là ba trăm mỗi tuần.
Hèn chi ai nấy đều gọi nó là thần đồng toán học, có mấy lần đoạt giải nhì, đem vinh dự về cho trường với mấy bằng khen từ bộ giáo dục và cả thống đốc của tiểu bang.
Vừa phụ con đẩy xe ra quày trả tiền, thâm tâm chị vừa vui, vừa nghĩ thầm như an ủi cho bản thân … “Tự kỷ? Tự kỷ là cái quái gì? Chỉ là cái mác mấy chuyên gia tâm lý, giáo dục gán bừa cho thằng Bôn thôi! Vậy mà mấy năm trước, ba nó đổ tội cho mình chẳng biết dạy con, ham làm việc kiếm tiền, bỏ rơi nó trong nhà trẻ khiến nó mới sinh bệnh tự kỷ. Rồi ly dị. Đồ ...!" Trời mùa hè ở California nóng nực chẳng thua gì Sài Gòn. Siêu thị không mở máy lạnh.
Đứng sắp hàng theo kiểu nối đuôi nhau khiến ai nấy đổ toát mồ hôi trên mặt, liếc nhìn nhau bằng những ánh mắt vô cảm, khác hẳn với những ngày xếp hàng mua sắm vào dịp lễ Noel hay ngày tết tây, tết ta. Đột nhiên, chị nghe có tiếng ai đó chửi thề thằng con của chị.
Không xong rồi! “Hey, Whatta hell are you looking at?” Chết rồi! Thì ra thằng con đứng trong hàng mà cứ quay lại nhìn chăm chăm vào cặp ngực của cô gái người đồng hương, nhìn không chớp mắt đến độ cô gái phải kéo chiếc áo thun mỏng lên cao và xòe tay che ngực lại, mặt đỏ bừng. Rất bình tỉnh, chị choàng vai con và đẩy mặt con về hướng khác, nói nhỏ nhẹ với cô gái: “Em ơi, cho chị xin lỗi nhé. Cháu … bị tự kỷ. Nó bị cuốn hút bởi sợi dây chuyền em đeo trên cổ.
Nó không có ác ý đâu. Mong em bỏ qua cho mẹ con mình . À, sợi dây chuyền của em đẹp và sang lắm.” Cô gái trẻ nhìn chị, gật đầu và nói bằng giọng hết sức cảm thông: “Dây chuyền nầy … mẹ em ở Sài Gòn cho trước ngày em đi du học Mỹ.
Em hiểu mà. Không sao đâu. Bạn em ở Sài Gòn cũng có con bị tự kỷ.” Đến lượt gã thanh niên Á Châu đứng bên cạnh cô gái chen vào bằng lời lẽ xấc xược: “Honey, whatta f’ is this woman talking about?” Nghe vậy, cô gái lên tiếng trách móc người tình bằng câu tiếng Anh rất chuẩn và đủ cho ba người trong cuộc hiểu – “The boy is autistic. Please, stop acting like an asshole.” Ra khỏi siêu thị, chị bạn tôi ứa nước mắt. Chị nghĩ may mà cô gái ấy hiểu biết chứ cái … "nhìn đểu" của thằng con như thế nầy thì trước sau gì cũng sinh chuyện.
Thôi thì từ đây phải tìm cách bảo vệ con. Con không phải thì thành thật xin lỗi thiên hạ, chứ biết làm sao bây giờ?