NƯỚC MẮT ĐÀN ÔNG
Trong những năm làm việc tại nơi đây : “Trường Hoà Nhập Trí Đức Việt “ trải qua bao thăng trầm của cuộc sống, tôi đã được chứng kiến nhiều câu chuyện cảm động. Cũng là nước mắt mà là giọt nước mắt được rơi ra từ một người đàn ông trưởng thành. Nước mắt của sự bất lực và nước mắt của sự sung sướng vỡ oà.
GIỌT NƯỚC MẮT CỦA SỰ BẤT LỰC
Khoảng 1 năm về trước trường có nhận 1 Bé tăng động tự kỷ bé có rất nhiều hành vi cần phải can thiệp. Nhìn gương mặt khắc khổ của ba Bé thể hiện rõ sự mong muốn bé sẽ đuợc như bao trẻ bình thường khác. Qua các tháng bé học ở trường đã có nhiều tiến bộ rõ rệt nhưng thể trạng yếu bé bệnh thường xuyên nên việc đi học cũng không được ầy đủ . Có lẽ do quá vất vả vì lấy vợ chễ con thì quá nhỏ. Vợ chồng chênh lệch tuổi tác quá nhiều nên mọi vất vả đổ dồn lên vai anh. Một hôm đưa con đến trường sau khi tôi đón bé vào, anh đứng giữa cổng trường. Tôi nhìn thấy mắt anh đỏ hoe, quay đi gạt lệ . Tôi cười đùa và hỏi :’’ Anh khóc à, có chuyện gì vậy anh ? ‘’ anh nói dạ không Thầy ‘’ Hạt bụi rơi vào mắt thôi ạ’’ Tôi nói tiếp anh vất vả lắm đúng không có gì anh cứ chia sẻ biết đâu em có thể giúp được cho anh. Anh dạ rồi về. Quả nhiên hôm sau anh gọi cho tôi và nói : ‘’ Thày ơi ! từ hôm nay trở đi chỉ mình ba đón bé thôi nhé, Bất cứ ai cũng không được. Tôi hỏi lại ngay thế Mẹ bé thì sao ạ. Anh nghẹn đi và nói nếu là mẹ là phải có ba mới được thày. Tôi lờ mờ hiểu chuyện. Hôm sau tôi thấy một mình anh đưa bé đến trường nhìn thấy Anh dáng điệu phờ phạc, đầu tóc rối bời. Bé thì đi dép ngược. Đón bé xong tôi ra nói với anh : Ở nhà ba có chuyện gì ba nói thầy nghe xem nào, biết đâu thầy có thể giúp được ba. Ngần ngừ một hồi rồi Anh nói : Anh và Mẹ bé đang có mâu thuẫn lớn, hiện nay mẹ bé bỏ đi rồi, có thể chúng tôi sẽ chia tay… Tôi mới nói vậy có điều gì có thể lứu kéo được không anh. Anh không nói gì và nhìn vào bé ( lúc này bé đã vào lớp rồi) Tôi nói dạ em biết rồi để em thử nói chuyện với bé xem sao nhé.
GIỌT NƯỚC MẮT CỦA SỰ SUNG SƯỚNG VỠ OÀ.
Từ hôm đó tôi vào chơi với bé và nói chuyện lúc đầu bé ko chú ý, tôi nói bé cứ a a a. Tôi nói bé ơi mấy nay mẹ đi vắng hả? Con có thương ba mẹ không ? Nếu thương ba, thương mẹ con phải nói nên nhé, không là mẹ đi với người khác đó con. Ngay lúc đó bé ngước lên nhìn tôi như muốn nói điều gì (Hôm đó là ngày thứ 3 liên tiếp kể từ hôm Mẹ Bé rời 2 Ba con bé). Quả Nhiên ngay buổi chiều Hôm đó Ba Bé đánh xe hơi đến đón. Tôi ra trả mở cửa và gọi tên bé … ba đến đón con này bé ngước lên và gọi me, mẹ mẹ ơi (Tôi nhìn ra xe thấy mẹ bé trong xe ). Cả tôi và ba bé đều sửng sốt. Tôi thấy anh bật khóc vì sung sướng gột nước mắt lăn vội trên gò má và vui mừng chạy đến ôm hôn bé và thốt lên ôi con của ba giỏi quá - Cảm ơn Trường , Cảm ơn thầy cô. Tôi cũng mừng mừng cho bé mừng cho gia đình bé đã được đoàn tụ và cũng Ngầm hiểu rằng Bé sắp xa mình, xa trường mình để đến học ở một trường Mầm non bình thường khác.
Trên đây là câu chuyện về gia đình học trò của trường Trí Đức Việt mà tôi không tiện nói tên và hình ảnh của bé để giữ gìn bí mật cho gia đình bé. Xin Cảm ơn mợi người đã dành thời gian để đọc. Nếu gia đình nào có bé cần can thiệp hãy liên hệ với chúng tôi để các thày cô của trường có thể giúp đỡ con bạn vượt qua được hội chứng tăng động,tự kỷ mắc phải. Xin trân trọng cảm ơn.
Người Viết : Nguyễn Văn Tường